Người đẹp thành Thăng Long, Họ tên không được rõ. Riêng thạo ngón đàn Nguyễn cầm (*), Người trong thành lấy chữ “Cầm” gọi tên nàng. Nàng học được khúc “Cung phụng” trong cung vua triều trước, Đó là khúc nhạc hay nhất tưởng chừng như từ trên trời đưa xuống trần gian. Tôi nhớ lúc trẻ đã từng gặp một lần, Bên hồ Giám trong một cuộc dạ yến. Lúc ấy nàng còn trẻ, tuổi chừng hai mốt, Áo hồng cũng bị mờ nhạt đi trước vẻ mặt hoa đào. Má hồng men rượu, dáng ngây thơ, rất đáng yêu, Năm cung réo rắt theo ngón tay đàn mà đổi điệu. Tiếng khoan như gió thoảng qua rừng thông, Tiếng trong như đôi chim hạc kêu lúc đêm khuya. Tiếng mạnh như sét đánh tan bia Tiến Phúc, Tiếng buồn như Trang Tích ngâm tiếng Việt lúc ốm đau. Người nghe mê mệt không biết mỏi, Đó là khúc nhạc trong đại điện Trung Hòa. Các quan Tây Sơn trong tiệc thảy đều nghiêng ngả, Suốt đêm vui chơi không biết chán. Phía tả phía hữu đua nhau ném thưởng, Tiền bạc coi rẻ như đất bùn. Ý khí hào hoa của họ lấn lướt cả bậc vương hầu, Bọn thiếu niên đất Ngũ Lăng chi sá kể! Tưởng đem ba mươi sáu cung xuân, Tạo thành một vật báu vô giá của kinh đô Trường An. Tiệc ấy nhớ lại đến nay đã hai mươi năm, Sau khi Tây Sơn bại vong, tôi dời vào Nam. Long Thành trong gang tấc, không được thấy lại, Huống gì tiệc múa hát ở trong thành. Quan Tuyên phủ vì tôi lại bày cuộc mua vui, Trong tiệc các cô đào hát thảy đều trẻ. Riêng ở cuối chiếu có một người tóc đã hoa râm, Nét mặt võ vàng thần sắc khô khan, thân hình hơi nhỏ. Đôi mày tàn tạ phờ phạc không trang điểm, Ai biết rằng đó chính là người tài danh bậc nhất của kinh thành ngày xưa. Khúc xưa giọng mới lệ thầm rơi, Tôi lắng nghe, lòng đau xót. Chợt nhớ lại việc hai mươi năm trước, Từng gặp nàng trong tiệc bên hồ Giám. Thành quách đổi dời, việc người đã khác, Biết bao nơi ruộng dâu đã biến thành biển xanh. Cơ nghiệp Tây Sơn tiêu tan hết cả rồi, Chỉ còn sót lại một người ca múa! Trăm năm như chớp mắt có là bao, Đau lòng việc cũ lệ thấm áo. Tôi từ Nam Hà trở về đầu bạc trắng hết, Chẳng trách nhan sắc người đẹp tàn phai. Đôi mắt mở trừng trừng luống tưởng chuyện ngày xưa, Thương nhau giáp mặt mà chẳng nhận ra nhau! (Mai Quốc Liên dịch nghĩa và chú thích) |