Chuyện con vắt xanh và... sợi tơ hồng

Vào đến vùng rừng ẩm ướt, Đội đặc nhiệm phát hiện dấu vết “nóng”. Hai, ba con vắt xanh, căng tròn, mọng máu to bằng ngón chân cái người đang ngọ nguậy. Và, có các dấu vết giày xéo lên xác những con vắt khác, tóe máu. Xác những con vắt ấy đã khô, dính vào tảng đá. Đội trưởng Mạnh Cường nhìn dấu vết, nói ngay: “Lũ ‘ma rừng’ đã vượt biên trong đêm. Nhiều khả năng chúng đang lẩn vào những người làm nương hoặc ẩn nấp trong các bản có con nghiện để phát tán ‘hàng’”. Anh đi một vòng quanh tảng đá, nhìn lại xác những con vắt đã khô, nói thêm: “Có thể toán ‘ma rừng’ có ba đến bốn tên, chúng đến đây trước ta chừng 4 tiếng đồng hồ nên vết máu mới khô thế này. Còn những con vắt no máu thì chúng ta đã hiểu về nó rồi...”. Chúng tôi nhất trí với nhận định của Đội trưởng.

Các nhà khoa học đã cho lính biên phòng chúng tôi biết rằng loài vắt đen, vắt vàng, vắt xanh... này có nhiều bí ẩn thú vị mà ta chưa khám phá hết. Nó là loài sinh vật bé nhỏ, trọng lượng chỉ dưới 100mg, sinh sống trong các vùng rừng núi nước ta. Nó giỏi đánh hơi và thích thú con mồi máu nóng. Vắt dùng giác cả đầu và đuôi bám chặt vào da thịt con mồi rồi dùng răng cứa đứt da (răng vắt rất khỏe, nó cứa đứt da trâu, da báo, da lợn rừng...) bơm chất hirudin vào. Chất này làm cho con mồi không biết đau, không biết ngứa ngáy và máu không đông lại rồi nó hút đến no nê như những con vắt ở tảng đá này. Các nhà khoa học cũng cho biết chất hirudin là sản phẩm vi khuẩn đặc biệt sống ký sinh trong bộ tiêu hóa của vắt. Cấu tạo cơ thể con vắt rất hoàn thiện. Nó có miệng, thực quản, dạ dày, ruột, hậu môn... Nó di chuyển bằng cách co đi co lại. Thân hình con vắt có 33 đốt, dài chừng 2,3mm, nhưng lúc di chuyển nó có thể vươn dài tới gấp đôi. Vắt là loài không chịu được lạnh. Nó sẽ chết cứng lúc nhiệt độ xuống dưới 10 độ C. Vắt chỉ thích hợp với vùng rừng ẩm ướt, nhiệt độ 24, 25 độ C. Điều rất đặc biệt là dạ dày của vắt có nhiều cặp túi nên nó chứa được lượng máu tươi lớn hơn chục lần trọng lượng của nó. Ví như con vắt nặng 100mg, nó hút cả tiếng đồng hồ được 1.000mg máu mới thỏa mãn. Rồi vắt “nhẩn nha thưởng thức” trong nhiều tháng, đến cả năm. Lúc hết “kho máu tươi dự trữ” ấy, nó mới đi tìm con mồi mới. Điều đáng nể là sức bám dai kỳ lạ của giác con vắt. Nó bám dai dẳng như lò xo, như dây cao su. Một chú gà trống nặng 4kg bị con vắt bám hút máu, gà dùng mỏ kéo, dùng móng cấu, dứt mà không thể nào lôi con vắt ra được. Chú gà phải chịu để vắt hút no máu rồi tự nó nhả ra.

Rõ ràng vắt là loài “đáng ghét”. Các cụ cao niên ở vùng đồng rừng nói rằng nó “nẩy nòi” ra từ “uất khí” của rừng xanh. Nó chỉ gây sự bực bội cho trăm loài. Nhưng rồi cả trăm loài cứ phải chịu sống “thuận hòa” trong “mái nhà chung” là rừng, với nó. Riêng người lính biên phòng đã chọn trong ngàn vạn sự “bực bội, đáng ghét” ấy, tìm ra chút “đáng yêu”. Đó là đôi lần con vắt đã giúp các anh giữ lại hiện trường, dấu vết của lũ “ma rừng” cõng ma túy vào đất ta.

... Theo nhận định của đội trưởng Mạnh Cường, phương án tác chiến của Đội đặc nhiệm được triển khai ngay. Các đội truy lùng, phục kích của Đồn biên phòng và dân quân các bản chốt chặn mọi ngả đường mòn, hẻm núi vắng, kiểm tra lều nương, khống chế những đối tượng nghiện hút... Lúc trời chạng vạng, rừng nhá nhem tối, ba tên “ma rừng” lần đến “đường dây” thì bị tóm. Những chiếc ba lô căng phồng ma túy dạng bánh, ma túy dạng đá... chưa kịp phát tán, và ba khẩu súng AK báng gấp, lựu đạn giấu ở bờ nương đã được thu giữ.

* * *

Sau ngày mừng công, Đoàn nghệ thuật Sao Xanh lên biên cương biểu diễn phục vụ các chiến sĩ. Những buổi diễn rất dân dã, thân tình được tổ chức ở sân đồn, bên bờ suối, ở bãi cỏ chân núi. Các anh lính trẻ người Tày, người Mông trong Đội đặc nhiệm chống ma túy muốn nghe bài Cô gái Tày cầm đàn lên đỉnh núi, bài Trước ngày hội bắn, diễn viên Minh Hiền, Mai Hằng hát hai lần, ba lần và tập cho các anh cùng hát. Các đội tuần tra truy lùng bắt “ma rừng” thay nhau về, Minh Hiền hát những bài các anh yêu cầu như Chiều biên giới, Tiếng hát biên thùy phục vụ các anh. Những bài hát có ca từ các anh yêu thích: “… Vượt đèo cao ta bước tới chân mây. Núi non này ta đã leo tháng ngày...”. Các diễn viên hát rồi cùng với các chiến sĩ hát chung. Đêm diễn ở sân đồn, mây lạnh, sương dày, áo diễn viên, áo người xem ướt, các chiến sĩ vác củi đốt nhiều đống lửa xung quanh để sưởi ấm, hơ áo. Tình thân giữa lính biên phòng và các diễn viên nghệ thuật thật ấm áp, thân tình.

Trước hôm Đoàn nghệ thuật rời đất biên cương, đội trưởng Mạnh Cường đưa Minh Hiền, Mai Hằng đi xem mạch suối, xem nơi “phân mao cỏ rẽ”, tìm cây dâu rừng hái quả chín... Các diễn viên nữ trẻ trung đang cười vui như chim họa mi núi, bỗng Mai Hằng kêu rú lên: “Ôi, máu! Hiền ơi! Máu thấm ướt ống quần Hiền rồi”. Hiền nhìn xuống, mặt tái xanh. Hai chân cô diễn viên nhảy thon thót như đứng trên tổ kiến lửa. Miệng cô mếu máo, hai tay ôm chặt lấy vai Hằng: “Cứu tao. Cứu tao với Hằng ơi!”, Hiền nhìn sang anh lính biên phòng, cô ríu lưỡi: “Cứu Hiền với. Cứu Hiền với anh Cường ơi!”. Cường giữ chặt lấy tay cô diễn viên. Anh chả lạ lẫm gì chuyện này nữa. Cô đang bị con vắt xanh cắn hút máu thôi. Loài vắt này thường chuyền trên cành, trên lá cây. Khi bám được vào con mồi rồi thì nó nhẹ nhàng lần đến những nơi “ngon lành, mềm mại”, có mạch máu phập phồng như kheo chân, bẹn, đùi non, nách, quanh thắt lưng quần... cứa da hút máu. Dứt nó ra cũng dễ dàng thôi. “Bình tĩnh. Bình tĩnh, không sao đâu”- Cường nói. Nhưng hai tay Minh Hiền càng ôm chặt lấy anh: “Cứu Hiền. Cứu Hiền. Anh Cường ơi”. Cường xắn tay áo lên nhưng ống quần quân phục Hiền mặc chật quá không thể nào luồn tay vào sâu được. Mai Hằng nói: “Phải cởi khuy quần ra thôi”. “Không. Không” - Hiền giữ chặt lấy. “Thôi đành phải thế này nhé. Anh Cường nhắm mắt lại vậy. Nó khó tính quá. Mà Hằng cũng ghê sợ lắm, người nổi gai ốc lên rồi đây này”. Minh Hiền giãy nảy lên, hai chân cô cứ nhảy thon thót. Đám cỏ dưới chân bị xéo nát. Máu từ ống quần Hiền từng giọt đỏ thẫm rơi xuống. “Thôi có cách rồi. Chiều nó vậy” - Hằng nói rồi cô rút chiếc khăn tay trong túi ra. “Hằng buộc kín mắt anh Cường lại rồi cầm tay anh dí vào chỗ có con vắt cắn, có được không?”. Hiền không nói gì, Mai Hằng thực hiện ngay sáng kiến “tối ưu” ấy. Cường nhả nước bọt vào bàn tay... Ở đùi và cả dưới lưng quần trong của cô diễn viên có đến hai con vắt xanh. Một con đã hút no nê máu vừa nhả ra. Một con nữa đang bấu chặt, mải mê hút. Cường gỡ hai con vắt no kềnh càng ra rồi nhưng ở vết cắn máu vẫn còn chảy đến hơn 10 phút nữa, vì chất hirudin vẫn còn. Cường xé hai mảnh giấy lót trong đỉnh mũ mềm thấm đẫm nước bọt dán vào đó. Nhưng lúc bắt con vắt thì tay của Cường được tay của Mai Hằng “chỉ điểm”, còn giờ thì phải nhìn thấy rõ vết vắt cắn mới dán được. Vậy là anh lính biên phòng dùng chiếc khăn đã bịt mắt lau sạch máu để dán vào đúng vết vắt cắn cho cô diễn viên... “Rồi. Nhẹ nhàng thế thôi mà” - Mai Hằng nói vui. Chỉ lát sau nét mặt Minh Hiền tươi tắn lại. Hai bờ môi chúm chím của cô diễn viên trẻ, xinh đẹp lại hồng lên. Cô đập tay vào lưng anh lính biên phòng. Cả năm ngón tay cô chí xuống lưng anh một cách tình cảm, ý nhị. Cô muốn kín đáo chuyển tới anh “thông điệp”: “Em cảm ơn anh nhiều lắm. Thế này thì nhớ lâu hơn nói bằng lời đấy nhé”...

* * *

Mấy tháng sau, đội trưởng Mạnh Cường được đi học tại trường nghiệp vụ rồi được điều về đơn vị phòng chống tội phạm ma túy. Những ngày chủ nhật, Minh Hiền và Mai Hằng đến rủ anh đi xem phim, xem biểu diễn nghệ thuật, đi chơi Công viên nước. Những kỷ niệm nơi sương gió biên cương ngày nào giờ đây càng làm họ nồng ấm, thân tình. Có lần, Minh Hiền hỏi nhỏ Cường: “Anh còn để lòng những kỷ niệm ngày chúng ta thăm suối đầu nguồn, hái quả dâu da nữa không?”. “Có chứ. Nhớ nhiều lắm” - anh lính biên phòng nhìn cô diễn viên xinh tươi, đôi má phơn phớt phấn hồng, nói: “Tôi nhớ cả lúc Hiền bị vắt xanh cắn nữa đấy”. “Ứ. Anh quên ngay đi những kỷ niệm xấu về Hiền nhé”. “Bây giờ Hiền còn sợ vắt nữa không?”. “Hiền vẫn còn sợ lắm. Nhiều đêm mơ thấy vắt cắn, Hiền ngồi bật dậy, toát cả mồ hôi. Mà sao những lúc ấy Hiền nhớ đến anh Cường nhiều thế. Buồn cười anh Cường nhỉ. Con vắt cắn để lại trên người Hiền vết sẹo ba cạnh như hình hoa khế ấy”. “Vết sẹo ấy đã mờ chưa?”. “Sẹo thì mờ lâu rồi nhưng kỷ niệm thì vẫn còn mãi đấy...”.

“Anh Cường ơi - Mai Hằng cười rất tươi nói chen vào - Hằng nói với anh điều này nhé. Con vắt xanh trên núi biên cương ngày ấy đã nối đẹp sợi tơ hồng ở thủ đô rồi đấy...”.

TRẦN HỮU TÒNG