Hắn

Sẩm tối, nghe tiếng gõ cửa dè dặt, tôi mở, thấy sừng sững gã cao long nhong, mũ lá chụp gần kín mặt. Hắn lật mũ xuống gáy, tôi mới à, ra tù rồi hả?

Giọng hắn lí nhí, dạ, em đến xin anh bộ quân phục cũ.

Tôi hỏi, sao cứ phải quân phục cũ?

Hắn: Dạ, mặc quần áo bộ đội lên tàu dễ ăn cắp.

Thấy tôi ngần ngừ, hắn nói, em hứa, chỉ đi ăn cắp của bọn con buôn một lần này thôi, kiếm tí mua cái xích lô để sống.

Tôi đưa cho hắn bộ thường phục với năm mươi ngàn đồng, bảo, cậu còn bà bác ở quê, về với bà, đừng đi ăn cắp lỡ lại vào tù thì khổ.

Hắn vuốt vuốt tờ năm mươi ngàn tôi cho, bảo, bố em làm nhân viên ở Bộ Ngoại giao, ở nhà tập thể, thấy em đi tù về thì đuổi vì xấu hổ với láng giềng. Anh thì mở cửa, lại cho tiền. Anh tốt hơn bố em...

***

Bẵng đi đến hai chục năm. Không biết hắn moi ở đâu được số điện thoại của tôi, gọi, em đến thăm nhà bác nhé. Hắn đến thật, nhìn khác hẳn, bụng phệ, đầu chải mượt, thắt cà vạt đỏ, xách cặp.

Giọng hắn rểnh rảng, em bây giờ hai đứa, thằng lớn cho đi “Xinh” học, con nhỏ ở nhà với mẹ. Em cai thầu khai thác cát bán cho xây dựng, cũng kiếm được.

Tôi bảo, mừng cho chú.

Hắn mở cặp, thưa bác, lúc mát mặt em mới nghĩ đến bác, kể ra như thế là hỗn. Nhưng bác bỏ quá cho. Đi làm ăn, người quen thì nhiều, nhưng với em, tri âm chỉ có mình bác. Một miếng khi đói, bằng một gói khi no... Xin bác nhận cho...

Hắn chìa ra cả cây vàng. Tôi không nhận.

Hắn nói, em dập đầu xin bác nhận.

Hắn dập đầu, tôi cũng không nhận.

Mặt ỉu xìu, hắn thở dài, bảo, bố em, khi em xấu, cụ đuổi, khi em tốt, cụ đón, tiền đưa bao nhiêu cũng nhận vì con phải nuôi phụ mẫu. Bác thì bao nhiêu năm nay vẫn coi thằng em là kẻ vừa mãn hạn tù, đứa ăn cắp, cứ bắt thằng em phải nợ suốt đời mấy đồng bạc. Bác xấu hơn bố em.

Nói rồi, hắn xách cặp lùi lũi đi.

27-7-2013

Hà Đình Cẩn