Nhiều người Việt chúng ta thường tự tin rằng, mình là những người thương yêu gia đình nhất. Biết bao phụ nữ tự hào là người sống vì chồng vì con. Có những người lớn tuổi tuy đã dư giả vẫn hy sinh những thú vui bình thường như ăn một bữa ngon, mua cho mình một tấm áo đẹp, một lọ thuốc bổ hay đi du lịch vì muốn dành dụm, chăm lo cho con cháu chu đáo hơn… Đó là những tình cảm sâu sắc, chân thật tiềm ẩn trong mỗi trái tim phụ nữ Việt Nam.
Nhưng lạ một điều là tình cảm dành cho người thân yêu trong gia đình thì lai láng đến thế nhưng biểu hiện ra bên ngoài thì không ít người cực kỳ kín đáo, dường như họ cố làm ra vẻ khô khan, lạnh lẽo thậm chí là khắc nghiệt…
Một cô gái người Anh, vốn mang tiếng là dân tộc có tính cách rất “lạnh” đến Việt Nam làm việc một thời gian, quen biết rồi đến chơi nhà với một số bạn bè ở đây, chị đã nhận xét rằng: “Các bạn ít âu yếm người thân quá nhỉ?”.
Bạn của chị nghe thế liền phản ứng: “Bạn không thấy sao, tôi làm việc quần quật, nỗ lực đến từng tế bào để gia đình tôi được đầy đủ, hạnh phúc!”. Cũng chính vì bận rộn để lo cho tổ ấm nên chị cho mình cái “đặc quyền” là không mấy khi âu yếm những thành viên trong gia đình, ngay cả việc ôm chồng, hôn con những lúc đi xa về…
VỢ CHỒNG NGÀY CÀNG NGHIÊM NGHỊ…
Một điều dễ thấy ở những cặp vợ chồng phương Tây là mỗi khi rời nhà đi làm hay đi xa họ thường hôn từ biệt vợ hoặc chồng. Khi đi dạo họ ôm vai nhau hay cầm tay nhau. Họ còn tìm cách tỏ tình bằng lời nói trực tiếp, qua tin nhắn điện thoại, qua thư: “Anh yêu em” hay “Em yêu anh”…

Còn những cặp vợ chồng xứ ta, sự biểu lộ điều ấy chỉ có trong thời kỳ yêu nhau hoặc mới cưới. Còn về sống chung, khi có con rồi họ bắt đầu tiết chế sự âu yếm hoặc “chuyển giao” sang đứa con.
Có những người vợ tủi thân hoặc ngấm ngầm đau khổ vì thấy chồng không còn hôn mình như trước nữa. Nhiều ông chồng cũng vậy, họ thấy vợ chỉ còn quan tâm đến đứa con mà quên mất chồng, không một vòng tay ôm, không một nụ hôn, một cử chỉ vuốt ve...
Nhiều cặp vợ chồng trẻ, rất hiện đại, đẹp đôi, thế mà cùng nhau đi dạo trên đường hay cùng đến dự một tiệc vui, đố họ dám cầm tay nhau.
Có lần trên đường phố Sài Gòn, thấy một cặp vợ chồng già, cả hai ngoài 80 tuổi, ông bà băng qua đường và nắm chặt tay nhau trông thật tình cảm, ai cũng ngắm nhìn thú vị và thấy cảnh ấy đẹp quá, cảm động quá, tình quá...
Nhưng chắc rằng ít ai dám bắt chước. Có lần, trên một tờ báo ngày, một người vợ lên tiếng một cách thiết tha: “Hãy cầm tay em anh nhé!”, và chị nhận được nhiều bài viết phản hồi đồng tình.
Ở xứ ta, vợ chồng trẻ còn nghiêm như thế nói chi đến vợ chồng già. Nhiều đôi chưa già đã gọi chồng vợ là “ông bà” và trốn tránh dần những cử chỉ thân mật. Mà theo các nhà tâm lý, với những cặp vợ chồng già, khi khả năng chăn gối giảm sút thì sự âu yếm vẫn mang lại cho họ một nguồn hạnh phúc tương tự.
CON LỚN, NGÀY CÀNG XA…
Một cậu bé học lớp 8 đi học về, thay vì chào mẹ như mọi hôm, cậu chồm tới hôn mẹ đang ngồi làm việc trước máy tính, người mẹ tỏ ra rất vui nhưng khi cha trông thấy, lập tức lên tiếng một cách nghiêm khắc: “Con lớn rồi, không được thân mật như thế với mẹ nữa đâu!”.
Cậu bé tức lắm, chỉ chực khóc. Hôm sau, cậu hỏi mẹ: “Chẳng lẽ con lớn thì không hôn mẹ được hay sao?”. Bà mẹ trả lời: “Thì đó là quan niệm của ba”. Thế rồi mỗi khi cha đi vắng, cậu bé lại tìm cách hôn mẹ. Suốt ngày đi học, về nhà ôm hôn mẹ hay nũng nịu với mẹ, cậu cảm thấy bớt căng thẳng, được cân bằng.
Nhiều người đàn ông có quan niệm như người cha kể trên, khi con cái lớn một chút là họ tìm cách đẩy con ra mỗi khi chúng tìm cách sà vào lòng, họ nghĩ như thế là tốt cho trẻ, để trẻ khỏi ủy mị và có nghị lực hơn trong cuộc sống. Nhiều bà mẹ cũng vậy, mặc dù họ rất thương yêu con nhưng thường mắng mỏ hơn là những lời dịu ngọt, nhất là những lúc chúng có vần đề hay gặp lỗi lầm…
Dường như các bậc cha mẹ Việt Nam có vẻ xấu hổ khi biểu lộ sự thân thiện với con cho nên tốt nhất là giấu, càng kín đáo càng tốt. Có một vị bác sĩ nổi tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh, khi mất cô con gái đang độ tuổi sinh viên (cô bị tử nạn trên đường đi làm công tác xã hội), quá đau đớn ông đã viết một bài báo rất cảm động. Trong đó, ông khuyên các bậc cha mẹ nên biểu lộ tình cảm với con cái, bằng lời nói, những nụ hôn, vòng tay ôm chứ đừng để quá muộn như ông.
ÂU YẾM LÀ THUỐC BỔ
Âm yếm là ngôn ngữ biểu cảm nhất. Hãy quan sát trẻ em, dù chưa biết đi, biết nói nhưng khi được ba mẹ âu yếm bằng tất cả lòng thương yêu khiến khuôn mặt chúng rạng ngời hạnh phúc. Người già cũng vậy, được con cháu ôm hôn chính là truyền cho họ một nguồn năng lượng lớn.
Hơn thế, đó là một nguồn thông tin kỳ diệu mà không ngôn ngữ nào chuyển tải được. Xã hội hiện đại bận rộn, căng thẳng, nên trào lưu xả “stress” bằng cách đến các điểm “massage” hoặc đến các “spa” để thân thể được thả lỏng bằng những bàn tay đấm bóp điệu nghệ hay tắm trong bồn nước tẩm hương hoa với khung cảnh đẹp… thì cũng không bằng sự âu yếm giữa những người thân yêu.
Người thân trong gia đình chính là một thứ “massage” cao cấp nhất… Một vòng tay ôm, một nụ hôn, một cử chỉ tình tứ, một ánh mắt nồng nàn… có khi hơn cả vạn lời nói, nó không chỉ mang đến hạnh phúc cho người nhận mà còn cả với người cho, được thư giãn về thể chất lẫn tinh thần…
Trong ngôn ngữ không lời ấy, ta cảm nhận được sự chia sẻ, an ủi, sự xoa dịu và tâm hồn được thăng hoa hương vị ngọt ngào của yêu thương rót đầy trái tim…