Liệu có phải đây là bài của Thủ tướng Trung Quốc Chu Dung Cơ?

Lâu nay, trên một vài trang mạng Việt Nam (và một vài báo đã đăng lại) có bài Hiểu đời (hoặc gọi Tâm sự tuổi già, do Thanh Dũng dịch) và nói đây là tác phẩm của Chu Dung Cơ, Thủ tướng thứ 5 của Trung Quốc. Nhưng liệu đây có đúng là tác phẩm của Chu Dung Cơ?

Chu Dung Cơ (朱镕基 - Zhū Róng Jì) là Thủ tướng thứ 5 của Quốc vụ viện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, từ năm 1998 đến 2003.

Ông sinh ngày 01/10/1928 tại Trường Sa, Hồ Nam, Trung Quốc. Cha ông mất từ khi ông chưa sinh ra. Lên 10 tuổi ông mồ côi mẹ, ở với bác cả là Chu Học Phương. Chu Dung Cơ học Sơ Trung ở 2 trường là Sùng Đức và Quảng Tích. Học Cao Trung ở trường trung học tỉnh lập số 1. Từ năm 1947 đến năm 1951 học Khoa Cơ điện trường Đại học Thanh Hoa (Bắc Kinh). Đến năm thứ 3, Chu Dung Cơ giữ chức Chủ tịch hội sinh viên đỏ của trường.

Tháng 10/1949, ông gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tháng 9/1951, ông được đề bạt giữ chức Phó Văn phòng chủ nhiệm, làm thư ký cho Lý Phú Xuân. Tháng 10/1951, ông làm việc tại phòng Kế hoạch sản xuất, Vụ Kế hoạch thuộc Bộ Công nghiệp. Tháng 12/1952, ông tới Bắc Kinh làm tại Cục Nhiên liệu và Động lực thuộc Ủy ban Kế hoạch Nhà nước. Đầu năm 1958, ông bị quy là “phần tử hữu phái chống Đảng” bị khai trừ ra khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tới năm 1962 mới được phục hồi.

Năm 1970, ông lại bị đưa đi cải tạo ở Trường Cán bộ 57 của Ủy ban Kế hoạch Nhà nước. Ngày 01/01/1987, ông trúng cử làm ủy viên dự khuyết Ban chấp hành Trung ương Đảng. Giữ chức Phó Bí thư Thượng Hải. Tháng 08/1988 trúng cử chức Thị trưởng Thượng Hải. Tháng 8/1989, ông kiêm nhiệm chức Bí thư thành ủy Thượng Hải.

Ngày 08/04/1991, tại kỳ họp thứ 4 Đại hội Đại biểu Nhân dân Trung Quốc khóa 7, ông được bầu giữ chức Phó Thủ tướng Quốc vụ viện. Tháng 10/1992 là Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ngày 29/03/1993, ông được bổ nhiệm giữ chức Phó Thủ tướng Thứ nhất. Ngày 02/07/1993 kiêm chức Thống đốc Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc.

Tháng 03/1998 trở thành Thủ tướng Trung Quốc. Ông giữ chức này cho tới tháng 3/2003 (theo tài liệu trên trang http://vi.wikipedia.org).

Trước hết, không có trang mạng Trung Quốc nào xác nhận bài Hiểu đời - Tâm sự tuổi già là của Chu Dung Cơ. Chúng tôi đã truy cập trên trang http://www.baidu.com của Trung Quốc với từ khóa là “朱镕基”, nhưng không có kết quả nào cho thấy ông là tác giả bài này.

Vậy người dịch căn cứ vào đâu, xuất xứ từ đâu mà ghi như vậy?

Vấn đề tác giả, vấn đề “ngụy thư” là một vấn đề triền miên trong lịch sử thư tịch Trung Quốc (cũng như Việt Nam). Người ta “thác danh” cho những người nổi tiếng để tác phẩm dễ truyền tụng. Và do đó mà ra đời những ngành nghiên cứu về văn bản học (Trung Quốc gọi là Bản bản học, Huấn hỗ học…).


Thủ tướng Trung Quốc Chu Dung Cơ. Nguồn: wikipedia.org.

Chu Dung Cơ là một vị Thủ tướng. Cách suy nghĩ, tâm trạng của ông chắc phải khác người thường. Tâm trạng con người do hoàn cảnh quy định. Như vấn đề bệnh tật. Là một cựu Thủ tướng ở nước Trung Hoa, tiêu chuẩn chữa bệnh của ông phải là “siêu”. Các thầy thuốc tốt nhất, hoặc “Hoa Đà”, “Biển Thước” thời nay khám bệnh, chữa bệnh cho ông. Còn thuốc thì có “biệt dược” nào, kể cả mài ngọc quý thời Chiến Quốc để uống mà chữa bệnh! Cần gì phải để ý đến chuyện “hiếu tử” đứng đầu giường hay vợ già (“lão thê”) phải nhọc công chăm sóc. Cũng không phải bận tâm vấn đề tiền bạc, của cải (của mình và con cái).

Ông là một người liêm khiết, cao quý. Từng bảo sắm cho mình một quan tài để chống tham nhũng. Khi về hưu, tuyên bố tuyệt nhiên “không bàn chính sự”. Tức là rất khác người: xong nhiệm vụ là về, về là về hẳn, không luyến tiếc chốn “quan trường”. Khí chất một con người như thế, không thể viết những câu cảm khái về quyền lực,… một cách bình thường như nhiều người. Giọng văn của tác giả bài này bùi ngùi, đượm buồn, tuy là rất xác đáng, nhưng chắc không phải khẩu khí Chu Dung Cơ.

Chu Dung Cơ người cao lớn, tướng mạo phi phàm, nay tuy đã ngoài 80, chắc vẫn rất tráng kiện. Là một Công trình sư, tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa nổi tiếng, nghe nói ông vẫn tham gia giảng dạy ở Đại học này… Chắc ông khó có cái “tâm sự tuổi già” như trong bài đã nói…

Đó là một vài nghi vấn về văn bản. Chừng nào tìm được căn cứ xác thực về xuất xứ bài này trên sách báo Trung Quốc, có ghi rõ là do Chu Dung Cơ viết thì hãy nên tin. Chứ còn chỉ ghi ông là tác giả các bài trả lời phỏng vấn khi làm Thủ tướng, mà có viết bài này thì chưa chắc.

Vậy có đôi lời bàn quanh một tài liệu rất đáng đọc và đang được chú ý. Xin nhờ ý kiến của các vị cao minh. Nếu vị nào có được tài liệu căn cứ xác thực, xin cho biết. Xin đa tạ.

Nhân đây cũng xin liên hệ văn bản gọi là “Di chúc Đặng Tiểu Bình”, trong đó ông ta tự phê bình về vụ “Thiên An Môn” (không thấy nói vụ đánh Việt Nam). Lời văn, phong thái rất “Trung Hoa”, rất giống tâm tư một vị nguyên lão. Thế nhưng, tôi hơi hoài nghi và có đem hỏi một bậc nguyên huân sáng nghiệp ở Việt Nam, thì vị đó nói:

- Làm gì có chuyện đó! Ông ta dại gì làm như thế!

Đây là một văn bản xuất tự Hồng Kông. Cũng có thể do lý do chính trị, người ta làm giả và truyền tụng…


HIỂU ĐỜI - TÂM SỰ TUỔI GIÀ

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.

Qua một ngày, mất một ngày. Qua một ngày, vui một ngày. Vui một ngày lãi một ngày...

Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.

Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng có coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng ai mang nó đến, khi chết chẳng ai mang nó theo. Nếu có người cần bạn giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khoẻ và niềm vui thì tại sao không bỏ tiền ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.

“Quãng đời còn lại càng ngắn ngủi thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.

Tiền bạc rồi sẽ là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khoẻ là của mình.

Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút, hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào. Nhà cha mẹ là nhà của con; nhà của con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.

Ốm đau trông cậy vào ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta cũng yếu, có khi lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách đấy.

Cái được người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người ta hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.

Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc, tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).

Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.


Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.

Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ người ta cũng nghĩ cả rồi, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra, ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.

Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc gì muốn làm thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật với mình.

Sống trên đời không thể vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.

Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; tuổi không già tâm già, thế là không già lại thành già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.

Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn ào thì khó chịu... mọi thứ đều nên “vừa phải”.

Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn, tham uống...). Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh...). Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới chữa bệnh... đều là muộn.

Chất lượng sống người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy: Tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và tự tin, cuộc sống có hương, có vị. Tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.

“Chơi” là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi yêu thích nhất, trong khi chơi hãy thử nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm lý và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.

“Hoàn toàn khỏe mạnh” đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khoẻ mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình yêu thương, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu...

Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong xã hội, thể hiện giá trị của mình đó là cách sống lành mạnh.

Cuộc sống tuổi già nên đa tầng, đa nguyên, nhiều màu sắc. Có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.

Con người ta chịu đựng, hòa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống như thế nào.

Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ lại chuyện xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân ga cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện buồn vui thời trai trẻ. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.

Nếu bạn đã cố hết sức, mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.

Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình dấu chấm hết thật tròn.
 

VŨ HỒNG NGỰ