Mưa đầu mùa anh trở lại không Em
Mặt biển bình yên cho sóng ngầm chảy xiết…
Đời dẫu nung ta lên nghìn độ nhiệt
Trái tim Người thành thép được đâu Em!
Lá vẫy lá nôn nao
Mưa lắng giọt mưa thầm
Cho dịu chút lòng anh đang bỏng rát
Hạnh phúc tạnh rồi trong cây bừng nỗi khát
Em đến thật một lần ư
Huyền thoại có trên đời?
Bất chợt mưa chiều sao lạnh thế mưa ơi...!
Như sợi mưa căng dây đàn bỗng đứt
Như trái tim lăn bật máu trên đường
Ai quằn quại với nhân dân
Thương khó chẳng như người chịu tội
Vác thập giá mình qua những chặng lương tâm?
Day dứt buổi Em về
Ảo giác tình yêu soi lên từng hạt bụi
Ngỡ hóa muôn vàn hạt ngọc của nhân gian?
Mưa rào rào xuyên nỗi nhớ miên man
Những cột mốc buồn vui cứ bồn chồn chạy ngược
Cơn lốc thời gian âm thầm chóng mặt!
Em vượt qua anh
Ai trở lại mình?
Ai ngậm muối tình Em mà hòa sâu đáy bể
Mà rong ruổi những chân trời
Hong khô từng giọt lệ?
En để lạc anh rồi
Gió bụi nửa vầng trăng…
Trăn trở mãi mà, ơi đất lửa miền Đông
Mưa tới đó
Xanh thôi, cành cam Thuận Hóa!
Ai nỡ đến mà đi
Sao quen rồi hóa lạ?
Em như rừng trùng điệp
Nhớ xòe tay!
Em lá múa ngang đầu
Em trong mắt mưa bay
Anh uống cạn đất trời
Sao chẳng đầy Em ngực trần xung trận mới?
Ôi quằn quại với nhân dân
Tự coi mình có tội
Anh thương Em chứa chan nỗi thương đời…
Khi cuộn sông dài qua ngõ hẹp
Mỗi chặng đường câm lặng mỗi sao mai!
Bảy sắc cầu vồng tuy chẳng mọc ngoài khơi
Thoáng lạnh mưa hè
hồn anh trong trẻo lạ!
Tĩnh lặng với lò cao
xanh ngời ngọn lửa
Nhớ thương nào cháy bỏng tới trăm năm?
…Chưa lau sạch chân Em vào áo trận
Để giữa lầm than Em hóa được thiên thần
Cho anh sống phần Em trong những ngày đến chậm
Trái tim cùng khắc khoải với nhân dân…!
Tây Ninh - Huế, 5/1987