Thơ Trần Sĩ Tuấn

Trần Sĩ Tuấn vốn là một bác sĩ huyết học, say mê làm báo đến nỗi anh cùng với một người bạn làm báo “tư”, rốt cục 2 số hết vốn. Làm báo Sức Khỏe & Đời Sống là hợp sở trường, nhưng làm mãi 20 năm, rốt cuộc cũng nhàm chán! May mắn là anh còn có thơ. Thơ, cái bầu sinh quyển rất riêng ấy đã làm anh dễ thở để sống, yêu, làm việc, hy vọng… Thơ anh được cái là có tứ, có chiều sâu và diễn đạt hiện đại mà không “lố”. Cái chính là cái tâm, là cảm xúc, là tâm trạng có thực.

 Anh đã ra một tập thơ, đã là hội viên thơ của Hội Nhà văn Việt Nam, dẫu sao, đối với cả một đời thơ, thì anh làm thơ còn quá ít. Nhưng biết làm sao được, giữa muôn trùng những vấn đề, trang báo…, một Tổng Biên tập dễ chìm vào trong đó, chìm vào cho đến hết đời, còn thơ thì lâu lâu mới lóe sáng…

H.V

Không đề 1

Tưởng nhớ nhà thơ Nguyễn Đình Thi

Không bao giờ được gặp Anh nữa
Người Hà Nội lững thững phương Nam
Lá đỏ rơi… trong chiều hiu quạnh
Thảng thốt làm đau cả đại ngàn

5/2003


Quê hương

Có một Quê hương trong đĩa rau má luộc
Tháng năm nghèo tôm cá cũng bặt tăm
Có một Quê hương trong mùi rơm rạ
Những đêm đông ấm chỗ mẹ nhường nằm

Có một Quê hương trong lời em hát
Nhắc kẻ đi xa nhớ ngọn tre làng
Có một Quê hương trong mùi nhang thơm ngát
Khói bay lên chỉ một lối đi về…

2/2002


Chiều ngã ba Đồng Lộc

Kính viếng hương hồn mười cô gái TNXP
đã ngã xuống tại ngã ba Đồng Lộc

Trong mưa phùn gió bấc
Chị có lạnh lắm không
Mười nén nhang em thắp
Thương chị nhang không tắt!

Mười bông hoa huệ trắng
Lặng lẽ tươi trong bình
Thương chị hoa không héo
Thơm một vùng tâm linh

Rồi nào gương nào lược
Ai dâng lên chị đây
Cùng mấy bông bồ kết
Thương mái tóc chị dầy.

Khi các chị ngã xuống
Tuổi xanh chưa biết yêu
Những dòng người đến viếng
Nước mắt đau trong chiều….

Đường mòn Hồ Chí Minh
- Những ngày đầu Xuân Giáp Thân

Nhớ Hà Nội

Những đêm mưa phùn
Ngọn đèn khuya tù mù hạt đỗ
Chén chè nóng vừa rót đã nguội
Người ta chụm vào nhau thầm thì
Đêm Hà Nội không nhìn rõ mặt.

Buổi trưa với bát canh dưa cá
Đám thanh niên lấm lem hồ vữa
Vừa ăn vừa tán đủ mọi chuyện
Tôi thèm được nhập vào họ
Để thấy Hà Nội thật gần.

Trong cơn mưa đầu mùa
Cùng em đi thăm Văn Điển
Chợt ngộ ra điều tưởng chừng đơn giản
Rằng nơi cõi thiêng cũng phân biệt sang - hèn

Và còn nữa
Đêm Thuyền Quang thoang thoảng mùi hoa sữa
Tôi vừa bước vừa khắc khoải
Có một điều gì chưa thật bình yên

Sài Gòn nắng tháng tư rất vàng
Có một chút gì Hà Nội
Trong nỗi cồn cào quay quắt
… Hà Nội ơi!


Nhớ Anh

Tưởng nhớ nhà thơ Trần Nhật Thu

Cánh buồm ra đi nhanh thế
Nhẹ nhàng về với biển khơi
Cái ngày... cái ngày... hôm ấy
Trong em mây trắng mù trời.

Mây trắng như vành khăn trắng
Thắt vào bao nỗi nhớ thương
Đất trời mùa này mưa bão
Lo anh sương gió dặm trường.

Hình như lẫn trong tiếng gió
Có tiếng ai đang đọc thơ
Hình như lẫn trong mây trắng
Anh dõi theo em từng giờ.


Trong mưa

Đêm vật vã và mưa xối xả
Nhớ em không chịu nổi
Anh chạy vào mưa…

Tìm em trong khắc khoải
Anh đi tìm em ở chỗ không em
Dẫu chỉ mấy bước chân thôi là gặp em rồi.

Và anh biết rằng em đang đợi
Em vẫn biết anh không thể tới
Cái khoảng cách ngắn ngủi mà nghiệt ngã
Đóng đinh trên số phận chúng mình

Để anh yêu em
Vật vã như gió
Lạnh lùng như mưa
Và cô độc như đêm…!


Đêm

Tặng nhà văn Hoài Anh

Đêm dài quá anh ạ
Tuổi năm mươi nằm một mình không ấm chỗ
Chiếc bàn gỗ hình chữ nhật ngắn và hẹp
Anh nằm nghiêng riết thành quen.

Muỗi vo ve cắt đêm thành những vòng tròn
Đêm cắt anh thành hình chữ nhật
Ngắn và hẹp…

Những giấc mơ anh bị đóng khung
Những giấc mơ nằm nghiêng
Những giấc mơ không lăn qua lăn lại
Sợ hụt chân rớt xuống nền nhà.

Giật mình tỉnh giấc
Là lúc anh vắt kiệt ra để sống
Vắt kiệt ra để yêu
Đêm chạy trên trang giấy
sau những phút giật mình
Bao niên kỷ trôi qua…