Trong Tuyển tập Vũ Cao, ông “trình làng” câu chuyện thơ về mối tình keo sơn của mình:
Giữa trưa trời đổ mưa rào,
Không quen cũng gặp, bỗng vào trú mưa
Bốn bề gió đập phên thưa
Mái nghiêng, lại dột không chừa áo em
Vội vàng tôi nép sang bên
Nhường nơi khuất gió cuối thềm cho nhau.
Em cười: “Mưa vậy mà lâu,
Anh xem, lại một chuyến tàu nữa qua!”.
Nhưng rồi mây cũng bay xa,
Và mưa cũng tạnh, nắng nhòa bóng cây.
Tôi chìa tay để bắt tay,
Hỏi nhau nơi ở, mai ngày lại thăm
Gặp nhau từ đó đôi lần
Cũng dăm câu chuyện xa gần vậy thôi.
Thế rồi… người ấy yêu tôi,
Tôi yêu người ấy… thành đôi vợ chồng
Cái duyên nghĩ lại lạ lùng
Gặp nhau một lúc, vợ chồng thành đôi.
Đến nay người ấy vẫn cười:
“Giá như… buổi đó… ông trời… chẳng mưa!”.
Vũ Cao co ́người chú ruột là Côi Vi ̣(tên thật là Vũ Văn Tộ). Mỗi khi có dịp, hai chú cháu thường trao đổi về văn thơ với nhau rất tâm đắc, hiện còn lưu lại nhiều bài xướng họa.
Họa thơ Vợ than Tết:
Tết sắp đến, Côi Vị không lo chuẩn bị đón Tết, mà chỉ loay hoay với thơ, bà vợ phàn nàn, ông liền làm bài này “thay lời vợ”:
Ông chỉ lơ mơ, chỉ lơ mơ
Tết đến sau lưng đã biết chưa?
Vất cái nghiên đi tìm chĩnh gạo
Thu ngòi bút lại kiếm đồng xu
Câu thơ đã dẻo đâu bằng bánh
Thịt mỡ còn thơm gấp mấy thơ
Chữ nghĩa chẳng mài ra Tết được
Trời ơi! Tôi chán cảnh nhà thơ!
Làm xong, ông gửi bài thơ cho Vũ Cao (lúc đó ở Hà Đông). Một tuần sau Côi Vị nhận được thư phúc đáp. Đầu thư có mấy lời phi lộ: “Thưa thím, ngoài đời cháu rất kính trọng thím, nhưng trong thơ, cháu xin phép được “cãi” lại thím giúp chú”:
Tôi cứ lơ mơ, cứ lơ mơ
Tết đến thì sao, rõ chán chưa
Nghiên vẫn đeo đai thì ứa gạo
Bút còn dan díu chẳng vơi xu
Thịt ăn nặng xác, thêm lòng tục
Pháo nổ ran trời, rực ý thơ
Rõ chỉ loanh quanh rồi lắm chuyện
Cũng đòi mang tiếng vợ nhà thơ!
Côi Vị đọc thơ, cười tủm tỉm: “Thằng Chỉnh thế mà hóm, ăn nói khá thật!”.
Một lần khác, ông Côi Vị khuyên Vũ Cao lấy vợ. VũCao xin khất và làm bài Chưa lấy vợ:
Lấy vợ, trời ơi!... Lấy vợ ư?
Xem nào râu mép có hay chưa?
Tiền đâu kiếm nổi nuôi thân xác
Bút chỉ đào suông mấy cẳng thơ
Vả phường quỷ cái xem vô số
Mà món tiên nga chẳng có thừa
Nguyệt lão thương ai thì cứ việc
Phanh giùm cho cháu chuyện xe tơ!
Xem xong, ông Côi Vị bảo: “Cháu học tiếng Pháp nhiều quá, nên trong thơ Việt lại có cả tiếng Tây. Chữ “phanh”, theo chú hiểu có nghĩa là hãm lại, dừng lại. Cháu định chưa lấy, hay định không lấy? Nếu định “chưa lấy” thì nên thay chữ “phanh giùm” bằng chữ “màn màn” có sát ý hơn không? Mà lại rất Việt Nam nữa!”. Vũ Cao phải chịu là chú giỏi.