I. Tiếng gọi non sông
Bao năm trời đổ mãi máu xương
Ngàn dặm đất chìm trong khói lửa
Đạo dân con, khi Tổ quốc lâm nguy
Lòng kẻ sĩ, trước đồng bào đau khổ
Thành đồng Nam Bộ: đi trước về sau
Đất thép Củ Chi: vào sinh ra tử
Nước sôi lửa bỏng: tình cảnh này đốt cháy tim gan
Chị ngã em nâng: đạo lý ấy soi dài kim cổ
Đã chung máu chảy ruột mềm
Sá ngại bom rơi đạn nổ!
Ào ào khí thế, quân dân từ hậu tuyến: xung phong
Rạo rực tinh thần, giáo giới hướng tiền phương: thượng lộ
Ba ngàn đồng nghiệp: lớp lớp xông pha
Vạn dặm trường đồ: trùng trùng hiểm trở
II. Lương tâm nhà giáo
Dù bạn từ xa
Hay anh tại chỗ
Trong gian nan, thắt chặt yêu thương
Trước trách nhiệm, tăng cường đội ngũ
Cùng nhau khắc phục khó khăn
Ra sức vượt qua thách đố
Nào tiến hành giáo dục phổ thông
Nào phát triển bình dân học vụ
Trường lớp mở mang, ngày đêm dạy dỗ
Rèn luyện tài năng, trau dồi đức độ
Mong con em nối chí anh hùng
Vì đất nước trổ tài văn võ
Đồng cam cộng khổ, được nhân dân đùm bọc mến yêu
Vững chí bền gan, đưa giáo dục đi vào quy củ
III. Trách nhiệm công dân
Chiến tranh khốc liệt: lòng dân ngày một vững vàng
Tham vọng điên cuồng: thói giặc càng thêm hung dữ
Dội bom rải thảm: phá tan bao lớp học, cơ quan
Rắc độc da cam: giết hại cả cỏ cây, muông thú
Hai vai kiếm bút: giáo viên cùng bộ đội xông pha!
Một dạ sắt son: trường học với dân thôn gắn bó!
Bao phen chặn địch, phá càn
Những buổi rào làng, bám trụ
Rồi đến khi
Mùa xuân đại thắng, giang sơn muôn dặm thu hồi
Kháng chiến thành công, Nam Bắc một nhà đoàn tụ
Chí nhân đại nghĩa: lẫy lừng thêm khí phách ông cha
Mỹ cút ngụy nhào: tan tác cả thực dân mới cũ!
Mấy thập kỷ kiên cường chiến đấu: đất anh hùng, dũng khí vươn cao
Bao nhiêu người oanh liệt hy sinh: ngành giáo dục, đau thương chẳng nhỏ!
IV. Vì nước hy sinh
Bao bạn bỏ mình
Những người vắn số
Xuân vừa về: đã lá rụng hoa rơi
Đời đang đẹp: bỗng gương tan ngọc vỡ!
Chỉ đáng tiếc trải bao năm tháng: mỏi đợi chờ chửa thấy bình minh
Lại càng thương chẳng chút riêng tư: chỉ cống hiến không màng hưởng thụ!
Chẳng được trông mẹ yếu cha già
Chẳng còn thấy vợ thương con nhớ!
Nào những buổi giao tranh ác liệt, giữa chiến trường thịt nát thân tan
Nào những ngày tra tấn dã man, trong tù ngục xương rơi máu đổ
Nào những lúc tơi bời đạn nổ, lấy thân mình cứu sống em thơ
Nào những khi liên tiếp bom rơi, cùng dân chúng chết trong hầm hố
Nào vị giảng viên đại học: bỗng bỏ mình giữa nửa bài thơ
Nào cô biệt động Sài Gòn: chợt ngã xuống ngay bên hè phố
Giữa đất trời: một dáng đứng hiên ngang!
Trong sống chết: một nụ cười rạng rỡ!
V. Ngàn thu sống mãi
Đỉnh Trường Sơn bát ngát mây bay
Dòng Bến Hải dạt dào sóng vỗ!
Cây xanh cỏ đẹp, trên đất Tây Ninh
Khói tỏa hương thơm, dưới trời Nam Bộ
Một đài tưởng niệm: dựng cất khang trang
Trăm mối tâm giao: tìm về hội ngộ
Bâng khuâng kẻ mất người còn
Man mác tình xưa nghĩa cũ!
Chúng tôi nay
Dâng bó hoa: khó nén lòng đau
Rót ly rượu: khôn cầm lệ nhỏ.
Vươn cao bút nọ, hướng đỉnh trời xanh
Mở rộng sách này, ghi dòng chữ đỏ:
Hiến thân cho nước: sống đã vinh, mà thác cũng vinh
Hết dạ vì dân: mệnh chẳng thọ mà danh lại thọ
Đạo làm thầy mãi mãi nêu cao
Gương trí thức đời đời sáng tỏ!
Tây Ninh, ngày 27/7/2004
Ban liên lạc truyền thống Tiểu ban giáo dục miền Nam rất cám ơn Giáo sư Vũ Khiêu, ghi nhớ mãi việc làm của giáo sư đối với chúng tôi. Năm nay giáo sư vào mùa xuân thứ 97 của mình, chúng tôi kính chúc giáo sư Thọ vô cương, kính chúc Anh hùng-nghệ sĩ Vũ Khiêu mãi tỏa sáng cho đời qua nhiều áng văn hay.
Phan Thanh Liêm
(Phó trưởng ban liên lạc truyền thống Tiểu ban giáo dục miền Nam, Ủy viên Ban chấp hành Hội Cựu giáo chức Việt Nam)
|
Ký họa Thanh Châu |